Đạo Quân (bản edit)

Chương 137: Trở mặt




Edit: Luna Huang

Chim Tầm Hương bay ra khỏi dãy núi, cả nhóm cũng đuổi theo ra khỏi dãy núi, đi tới chuồng ngựa, chim Tầm Hương xà xuống, lại tìm được một hạt Hương Nhị ở bên ngoài hàng rào chuồng ngựa.

Đuổi theo tới nơi này, vừa nhìn liền biết bọn Ngưu Hữu Đạo đã cưỡi ngựa đi.

Sáu người mua ngựa cưỡi, lần nữa chạy theo hướng chim Tầm Hương bay đi truy tìm.

Đến khu vực trống trải này, cơ bản là đã có thể xác định được hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, một nhóm lại thả một con Kim Sí ra, đưa tin báo hướng đi cho Cao Túc Thông phía bên kia.

Do Phù Vân tông thả Kim Sí ra, một nhà mang theo nhiều con quá cũng không tiện, người ba phái đều mang Kim Sí theo để liên lạc, chỉ cần là người ở bên cạnh Cao Túc Thông, tùy tiện truyền cho ai cũng được.

Sáu người nhanh chóng thúc ngựa đuổi theo.

Một nơi khác, một nhóm 6 người Ngưu Hữu Đạo đã phóng ngựa ra khỏi sa mạc, vùng đất phía trước ẩn hiện một màu xanh lá hiện ra, sắc xanh dần dần rõ, một nhóm dần chạy vào một vùng thảo nguyên.

Núi xanh mờ mờ ảo ảo như đang tiến lại gần.

Đoạn đường này coi như là thuận lợi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đụng phải vài con sói chạy ra quấy nhiễu, vừa thấy được con mồi liền gọi bầy đuổi theo.

Chỉ là đàn sói, cả bọn Ngưu Hữu Đạo tự nhiên là không sợ, bất quá Ngưu Hữu Đạo không cho giết hại bọn nó, cũng không phải do ảnh hưởng quan niệm bảo vệ động vật ở kiếp trước, mà là không muốn để lại manh mối cho người ta truy tìm, nên chỉ cho đe dọa xua đuổi bọn nó.

Trên vùng sa mạc này có rất nhiều sói, còn có mấy con kền kền tới giành ăn, trên bầu trời thỉnh thoảng có kền kền bay quanh.

Hắc Mẫu Đơn cất địa đồ trên tay lại, thúc hai gót chân vào bụng ngựa, tăng tốc độ, đuổi theo chạy song song với Ngưu Hữu Đạo, chỉ về đằng trước nói: “Đạo gia, phía trước là núi lớn mênh mông, không có đường đi, hiện tại chuyển sang hướng Đông, hai canh giờ nữa hẳn là có thể tới được đường chính.”

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn nàng một cái, “Ta biết.”

“...” Hắc Mẫu Đơn im lặng, thật sự là không hiểu nổi hắn.

Phi nhanh xuyên qua thảo nguyên, đi tới chân núi, Ngưu Hữu Đạo chỉ một khu vực gò núi thoai thoải, dẫn đầu phóng tới trước nhanh chóng leo lên.

Một nhóm lần lượt xông lên gò núi, lại cùng Ngưu Hữu Đạo vọt xuống dưới.

Ngưu Hữu Đạo ghìm ngựa dừng lại bên cạnh một dòng suối nhỏ chảy sau gò núi, lập tức nhảy xuống, để mặc con ngựa đang còn thở phì phò đi uống nước nghỉ ngơi.

Thấy hắn như thế, những người khác cũng làm theo.

Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên cạnh dòng suối đưa lưng về phía này, lại nhìn rừng núi bốn phía, đám người không biết Ngưu Hữu Đạo dừng ở đây là có ý gì.

“Đạo gia, dừng tại đây nghỉ ngơi chỉnh đốn sao? Chúng ta đi chưa xa bao nhiêu, hẳn là ngựa vẫn còn thể lực để đi thêm đoạn nữa.” Hắc Mẫu Đơn nửa hỏi nửa nhắc nhở, khi nói tỏ ra rất cẩn thận.

Dọc theo đoạn đường này không hiểu sao, không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, trên người Ngưu Hữu Đạo không còn thấy vẻ thoải mái như lúc mình mới gặp, tựa hồ thâm trầm thêm không ít.

Lúc vừa mới gặp Ngưu Hữu Đạo, tuy bị Ngưu Hữu Đạo ngược rất thảm, nhưng trong tâm vẫn cảm giác được muốn đến gần, mà một đường đi tới đây, lại làm cho nàng dần dần cảm thấy có ngăn cách.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm dòng suối chảy róc rách trước mặt, bình tĩnh nói: “Nơi đây hoang vu vắng vẻ, che khuất yên tĩnh, làm gì cũng không ai biết, chính là nơi giết người vứt xác rất tốt, lúc này các ngươi còn không động thủ, tính chờ đến khi nào?”

Ý trong lời nói trái ngược hẳn, là hắn lo lắng sợ bị lộ hành tung, mà là muốn tìm chỗ che khuất kín đáo để trở mặt.

Ở một bên hết nhìn đông tới nhìn tây Viên Phương sợ hãi cả kinh, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bọn người Hắc Mẫu Đơn, tay đặt lên chuôi đao bên hông, có thể nói trong nháy mắt cảnh giác cao độ.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trái tim Lôi Tông Khang đập mạnh.

Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc nói: “Đạo gia, vì sao nói như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo hơi lặng im, một đường dẫn người tới đây, có một số chuyện trong lòng hắn đại khái đã hiểu rõ.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu những người này đều thật sự có vấn đề, nếu trong lòng những người này thật sự đều có quỷ, hắn thay đổi kế hoạch liên tục, hẳn là sẽ làm cho những người này sớm cảnh giác, sẽ không bất kể phía trước có phải là bẫy hay không đều một đường đi theo hắn.

Nếu thật sự đều có vấn đề, phát hiện được tình huống không đúng, đám người này khẳng định sẽ thăm dò, thăm dò không được sẽ trở mặt, bởi vì đối phương có nhiều người hơn, không sợ hắn, sẽ không ngoan ngoãn chui vào nơi biết có thể có cạm bẫy.

Lui một bước nói, nếu như những người này đều có vấn đề, thì lúc mình vừa thoát lý khỏi sự bảo hộ của khách sạn Yêu Nguyệt, ngay lúc đó có khả năng đã động thủ giữ mình lại giúp Lưu Tiên tông rồi!

Đương nhiên, một số chuyện vẫn cần xác nhận đến cùng.

Thấy hắn không lên tiếng, Hắc Mẫu Đơn lại hỏi thăm: “Đạo gia, có phải là có cái gì đó hiểu lầm hay không?”

Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía này nói: “Hiểu lầm? Hoàng Ân Quý, Thôi Viễn, có biết hay không?”
Lời này vừa thốt ra, trong lòng Lôi Tông Khang hồi hộp.

Hắc Mẫu Đơn có chút kỳ quái, chẳng biết tại sao lại nhắc đến hai người này, đáp: “Nhận biết, bọn hắn là đệ tử Lưu Tiên tông trú tại thành Trích Tinh, chúng ta thường đi lại trong thành Trích Tinh, tự nhiên là nhận biết một chút người trong mấy cửa hàng.”

Ngưu Hữu Đạo từ từ quay người lại, đối mặt đám người, Keng! Lần nữa nhấc kiêm lên chống mạnh xuống trước người, đâm mạnh xuống dưới chân làm sỏi đá văng lên, mặt không có biểu cảm gì hỏi: “Vì sao cùng với Lưu Tiên tông âm mưu hại ta?”

Viên Phương biết Đạo gia sẽ không nói nhảm, từ từ rút giới đao bên hông ra, hắn đã bỏ ra một số tiền lớn để đổi cây đao cũ thành một thanh đao tốt từ trong cửa hàng của Khí Vân tông.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn quay mặt nhìn nhau, Đoàn Hổ trầm giọng nói: “Đạo gia, nói có sách mách có chứng, chúng ta cùng với Lưu Tiên tông âm mưu khi nào chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Địa điểm, khách sạn Yêu Nguyệt! Ngày hôm qua, ban ngày, có người cùng Hoàng Ân Quý, Thôi Viễn bí mật tụ hội ở trong phòng; Giờ cơm tối hôm qua ta thông báo ngày kế tiếp xuất phát, sau đó có người chạy tới phòng Thôi Viễn mật báo; Khuya hôm qua ta thay đổi kế hoạch xuất phát, sau đó lại có người chạy tới phòng Thôi Viễn mật báo.”

Ngay cả thời gian địa điểm, cùng với người nào gặp đều nói ra được, chỉ sợ không phải là nói ngoa, chỉ sợ không phải một câu ‘Có phải có gì đó hiểu lầm hay không’ liền có thể qua được!

Mấy người Hắc Mẫu Đơn kinh nghi bất định, trái tim hầu như băng giá, lạnh sống lưng, từng người quay sang dò xét người một nhà, chẳng lẽ trong nhà mình thật sự có phản đồ? Huynh đệ nhiều năm qua như vậy, giao tình hơn cả mạng sống a! Nếu như bị người một nhà đâm một đao sau lưng như vậy, chỉ sợ ngay cả chết như thế nào cũng không biết luôn!

Sau khi hãi hùng khiếp vía, Viên Phương cũng có chút mộng, tình huống gì đây? Nãy giờ Đạo gia nói làm sao mình chẳng biết được chút nào hết vậy? Chính mình căn bản một mực ở cùng với Đạo gia, làm sao Đạo gia biết được những chuyện này, còn biết rõ ràng như vậy nữa chứ?

Cuối cùng, Mọi ánh mắt của Hắc Mẫu Đơn, Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng đều tập trung ở trên người Lôi Tông Khang, bởi vì mặt mày Lôi Tông Khang tái mét nhìn rất rõ ràng.

“Là ta!” Lôi Tông Khang đột nhiên rống lên, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo gắt gao: “Vậy thì sao hả?”

“...” Mặc dù đã có một chút suy đoán, nhưng sau khi hắn rống lên thừa nhận, ba người vẫn còn có chút khó tin nổi, không thể tin được Lôi Tông Khang lại bán đứng bọn hắn, nhưng mà Lôi Tông Khang đều đã tự thừa nhận.

Ngưu Hữu Đạo: “Hắc Mẫu Đơn, hôm qua ta tùy thời có thể đưa hắn đi ra ngoài gặp riêng để giải quyết, nhưng là ta nể mặt ngươi, không động đậy hắn! Hắc Mẫu Đơn, có nhớ lời ta đã nói với ngươi, người không đáng tin thì đá ra đi, ngươi nói đều là huynh đệ của ngươi, hoàn toàn có thể tín nhiệm, tốt! Ta tin ngươi! Thế nhưng hiện tại thì sao? Ngươi cũng nên cho ta một cái bàn giao có phải hay không?”

Đoàn Hổ cùng Ngô Tam Lưỡng cùng nhìn chằm chằm Lôi Tông Khang, vẻ mặt bi phẫn, Đoàn Hổ quát: “Vì cái gì?”

Hắc Mẫu Đơn cũng cơ hồ cắn nát hàm răng, nhìn chằm chằm Lôi Tông Khang quát: “Cùng ở với nhau nhiều năm như vậy, chúng ta có lỗi với ngươi chỗ nào, tại sao muốn bán chúng ta?”

“Ta không có bán các ngươi, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho mọi người đó!” Lôi Tông Khang vỗ ngực bịch bịch, một bộ tâm ta thiên địa chứng giám, cảm xúc cũng hơi kích động, lại chỉ về phía Ngưu Hữu Đạo: “Là hắn! Các ngươi hỏi thử hắn xem hắn có dám công khai thân phận của mình hay không? Tự thân hắn đã khó giữ nổi, hắn đang lừa gạt chúng ta bán mạng cho hắn, nếu ta không có làm như vậy, toàn bộ mọi người đều phải chết, Lưu Tiên tông sẽ không bỏ qua cho chúng ta, triều đình Yến quốc cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đây không phải là chuyện chúng ta có thể ngăn cản, chúng ta đi theo hắn chỉ có một con đường chết!”

Tại sao lại liên quan tới triều đình Yến quốc nữa? Ba người kinh nghi bất định quay lại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

Hắc Mẫu Đơn cắn răng, thử hỏi: “Đạo gia, đến tột cùng ngươi là ai?”

Cho dù bị Lôi Tông Khang chỉ vào mặt chất vấn, nhưng Ngưu Hữu Đạo không có ý cùng hắn tranh luận một chút nào, không cần, cũng không thèm để ý, bình tĩnh nói: “Ta là ai không quan trọng, đường là do các ngươi tự chọn, ta không có miễn cưỡng ai hết, cũng không có lỗi với ai cả, sợ phiền phức thì có thể rời khỏi, ta không ép phải ở lại, có chuyện gì chính các ngươi có thể từ từ tự thương lượng với nhau, thương lượng ra kết quả như thế nào ta mặc kệ, nên cho ta cái bàn giao là không thể thiếu được!” Ngụ ý là sẽ không bỏ qua cho Lôi Tông Khang.

Lôi Tông Khang chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: “Hắn là Ngưu Hữu Đạo! Trong tin đồn ở đoạn thời gian trước, hắn chính là đệ tử của Thương Thanh Tông đi theo Yến quốc Dung Bình quận vương Thương Triều Tông, là tên Ngưu Hữu Đạo giết sứ thần Yến Quốc làm huyên náo xôn xao một đoạn thời gian, hắn đã bị Thương Triều Tông đuổi ra khỏi cửa, tự thân còn khó đảm bảo được!”

Đuổi ra khỏi cửa? Viên Phương khinh thường bĩu môi, cảm thấy vô tri thật đáng thương!

Có phải bị đuổi ra khỏi cửa hay không, đối với mấy người tu sĩ ở tầng dưới chót người ta nói sao thì nghe vậy này, Ngưu Hữu Đạo không cần thiết cùng bọn hắn giải thích chuyển ẩn trong đó, bất quá có một cái để hắn nhịn không được chỉnh lại một phát, “Bổ sung một chút, ta không phải là đệ tử của Thượng Thanh tông gì gì đó, ta đã bị Thượng Thanh tông trục xuất môn hộ rồi!”

Mặc kệ ai nhấc tới cái thân phận này, hắn đều muốn tận lực rũ bỏ sạch sẽ.

Lời này không thể nghi ngờ là thừa nhận thân phận của mình, ngoài ra cũng đã chứng tỏ trong lời nói Lôi Tông Khang có một ý tứ khác, bản thân hắn không có thế lực hay bối cảnh gì.

Hắn chính là Ngưu Hữu Đạo? Mấy người Hắc Mẫu Đơn kinh hãi, dò xét từ trên xuống dưới, khó có thể tin.

Việc giết sứ thần Yến quốc, đã làm cho Ngưu Hữu Đạo nổi tiếng khắp thiên hạ!

Lôi Tông Khang: “Chính hắn cũng đã thừa nhận, các ngươi còn cảm thấy là ta đang bán các ngươi nữa không? Ta cũng là vì tốt mọi người mà thôi!”

Hắc Mẫu Đơn quát: “Vậy vì sao giấu giếm chúng ta, vì sao không báo trước cho chúng ta một tiếng?”

Lôi Tông Khang vung cánh tay lên: “Cho tới bây giờ vẫn còn hỏi cái này, cho tới bây giờ vẫn còn không rõ muốn đứng bên nào, cho tới bây giờ vẫn còn đang chất vấn ta, vì cái gì ta không nói, ta lo lắng cái gì, các ngươi vẫn chưa rõ sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hắn nói cũng không sai, sự tình nếu đã rõ rồi, chọn con đường nào, hiện tại làm rõ ràng cũng là cần thiết.”

Đoàn Hổ cùng với Ngô Tam Lưỡng nhíu mày, nói như vậy, Lôi Tông Khang cũng không có phản bội bọn hắn, đứng bên nào để bọn hắn thật khó chọn.

Hắc Mẫu Đơn chợt quay lại đối mặt với ba người, quả quyết nói: “Lần này đều nghe ta, chúng ta cùng đi với Đạo gia! Lão Lôi, ngươi cũng nghe ta, chỉ cần đáp ứng thực lòng đi với chúng ta, về phía Đạo gia chúng ta sẽ xin giúp cho ngươi, ta tin tưởng lòng dạ của Đạo gia sẽ không so đo những cái này!”

Sở dĩ nàng nhanh chóng làm ra quyết đoán như thế, là bởi vì nàng hơi hơi nhìn ra được từ trên người Ngưu Hữu Đạo một chút manh mối, coi như là một cơ hội để đánh cược tiền đồ. Trợ giúp Lưu Tiên tông thì cũng có thể tránh được nguy hiểm một lần, nhưng Lưu Tiên tông sẽ cho bọn hắn cái gì sao? Nàng mới theo Ngưu Hữu Đạo bao lâu, liền đã cho nàng 5 vạn kim tệ, kim phiếu liền đang ở trên người của nàng!

Còn có một điểm nữa, giúp Lưu Tiên tông cũng chưa chắc có thể tránh được nguy hiểm, Ngưu Hữu Đạo cường đại tự tin làm cho nàng cảm thấy tim mình đập nhanh, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng thế lực đơn bạc, lại dám dẫn bọn hắn đến nơi vắng vẻ này để trở mặt, suy nghĩ cẩn thận lại cực đáng sợ!

(Luna: LTK mà chết, bất luận là nam chủ hay LTT giết ta đều sẽ bỏ truyện luôn. Càng đọc càng ức chế, bọn LTT thật khốn nạn >” <)